-=- Kim Tự Tháp - Be Yourself -=-
Bạn đang đăng nhập vào diễn đàn .Vui lòng chờ trong giây lát
-=- Kim Tự Tháp - Be Yourself -=-
Bạn đang đăng nhập vào diễn đàn .Vui lòng chờ trong giây lát
-=- Kim Tự Tháp - Be Yourself -=-
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

-=- Kim Tự Tháp - Be Yourself -=-

Chia sẻ sự đồng cảm
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  












TOP NHỮNG BÀI GỬI MỚI NHẤT
Bài Viết MớiNgười Viết
[»»] CallBoy Tphcm Đẹp Trai Hàng To Chuẩn 17cm massage thư giãn làm tình bú liếm nhận kèo some 3 phục vụ tận nơi 24/24 sdt 0932137633
[»»] CallBoy Tphcm Đẹp Trai Hàng To Chuẩn 17cm massage thư giãn làm tình bú liếm nhận kèo some 3 phục vụ tận nơi 24/24 sdt 0932137633
[»»] CallBoy Tphcm Đẹp Trai Hàng To Chuẩn 17cm massage thư giãn làm tình bú liếm nhận kèo some 3 phục vụ tận nơi 24/24 sdt 0932137633
[»»] CallBoy Tphcm Đẹp Trai Hàng To Chuẩn 17cm massage thư giãn làm tình bú liếm nhận kèo some 3 phục vụ tận nơi 24/24 sdt 0932137633
[»»] CallBoy Tphcm Đẹp Trai Hàng To Chuẩn 17cm massage thư giãn làm tình bú liếm nhận kèo some 3 phục vụ tận nơi 24/24 sdt 0932137633
[»»] CallBoy Tphcm Đẹp Trai Hàng To Chuẩn 17cm massage thư giãn làm tình bú liếm nhận kèo some 3 phục vụ tận nơi 24/24 sdt 0932137633
[»»] CallBoy Tphcm Đẹp Trai Hàng To Chuẩn 17cm massage thư giãn làm tình bú liếm nhận kèo some 3 phục vụ tận nơi 24/24 sdt 0932137633
[»»] CallBoy Tphcm Đẹp Trai Hàng To Chuẩn 17cm massage thư giãn làm tình bú liếm nhận kèo some 3 phục vụ tận nơi 24/24 sdt 0932137633
[»»] CallBoy Tphcm Đẹp Trai Hàng To Chuẩn 17cm massage thư giãn làm tình bú liếm nhận kèo some 3 phục vụ tận nơi 24/24 sdt 0932137633
[»»] CallBoy Tphcm Đẹp Trai Hàng To Chuẩn 17cm massage thư giãn làm tình bú liếm nhận kèo some 3 phục vụ tận nơi 24/24 sdt 0932137633
[»»] CallBoy Tphcm Đẹp Trai Hàng To Chuẩn 17cm massage thư giãn làm tình bú liếm nhận kèo some 3 phục vụ tận nơi 24/24 sdt 0932137633
[»»] CALLBOY SÀI GÒN ĐẸP TRAI HÀNG 17CM MASSAGE THƯ GIÃN BÚ LIẾM PHỤC VỤ TẬN NƠI 24/24 ZALO 0932137633

 

 Chương IV: Bi kịch

Go down 
Tác giảThông điệp
kim_bin1511
Admin
Admin
kim_bin1511


Tổng số bài gửi : 134
Join date : 28/07/2010

Chương IV: Bi kịch Empty
Bài gửiTiêu đề: Chương IV: Bi kịch   Chương IV: Bi kịch EmptyThu Aug 05, 2010 12:31 pm



Đã hơn một tháng trôi qua kề từ ngày nó chia tay với Hùng nhưng những cảm giác đau đớn và hụt hẫn như vừa mới ngày hôm qua, nỗi buồn lộ rõ trên khuôn mặt nó khiến mẹ nó hết sức lo lắng nhưng vốn rất yêu thương mẹ, nó cảm thấy mình có lỗi khi để mẹ phải lo lắng như thế nên nó đã cố gắng hết sức để nỗi buồn đau không chiếm lĩnh tâm trí nó.

Hôm nay nó ra ngoài đi chơi với Dũng, mặc dù không muốn đi đâu hết nhưng Dũng cứ nài nỉ mãi với lại đã lâu nó không đi đâu chơi ngoại trừ những lúc đi học nên nó cũng không lấy làm phiền.

Thấy nó xin phép đi chơi với Dũng mẹ nó vui mừng hẳn lên vì cho đó là tính hiệu tốt khởi đầu cho sự hồi phục của nó sau lần vấp ngã vừa rồi, mẹ động viên nó:

Có chuyện gì buồn thì cố gắng vượt qua nha con, chứ buồn hoài cũng không thay đổi được gì, mình còn phải sống cho bản thân nữa chứ! Với lại lâu lâu con nên ra ngoài đi chơi và thăm hỏi bạn bè chứ ở nhà hoài khó chịu lắm!

À! Trưa nay ba con không có đi làm, con đi chiều 6 giờ về ăn cơm với ba!

Dũng chở nó đến một quán café máy lạnh để có thể trò chuyện và hỏi thăm nó vì dù sao trời cũng rất nắng không thể cứ chạy vòng vòng ngoài đường, ngoài những lời hỏi thăm và động viên Dũng còn hào phóng làm mai cả người yêu của mình cho nó nếu nó thích, Dũng gợi lên cho nó vô vàn ý tưởng để nó có thể chọn một người bạn đời thay thế Hùng, Dũng hồ hởi nói:

Ông Hùng không đáng để mày phải buồn lâu như vậy, tao tin rằng sẽ có vô khối người tình nguyện làm nô lệ cho mày, mày không nhớ hả? Ngoài ông Trí ra, ông Minh cũng thích mày, ông Nguyên, Ông Tú, à còn ông Quân nữa, tao thấy ổng thích mày lắm với lại ổng cũng lịch sự, bữa nào mày thử điện thoại mời ổng đi ăn đi, tao sẽ sắp xếp cho!

Mặc dù cũng cảm thấy vui trước sự chân thành của Dũng nhưng nó vẫn đáp một cách buồn rầu:

Tìm một tình yêu thật sự đâu dễ như mày nghĩ!...Tao cũng chán quá rồi, không muốn yêu đương nữa!

Sao tao vẫn còn nhớ anh Hùng lắm…, ước gì tao có thể chấp nhận được!

Dũng cũng cảm thấy buồn cùng nó trước những câu trả lời vừa rồi, một lát sau Dũng an ủi nó:

Mày làm đúng mà, làm sao chấp nhận được chuyện đó!

Để thay đổi không khí Dũng chở nóđến công viên rồi gửi xe, cùng nó dạo chơi và hóng mát ở đó đến mãi tận 7 giờ tối, đáng lẽ Dũng đã hối nó về lúc 6 giờ để không trễ bữa cơm chiều với ba nó nhưng với tâm trạng bây giờ thì nó không hề muốn gặp ba, vì ba nó vốn rất khó tính nghiêm khắc và lạnh lùng, nó không muốn trả lời những câu hỏi moi móc của thường ngày của ba.

Sau cùng Dũng cũng chở nó về đến nhà, nó nhấn chuông và đợi cô tư ra mở cửa, cô Tư là chị của ba, cô dọn về cách đây bốn năm để phụ mẹ nó các công việc lặt vặt trong gia đình vì sức khỏe của mẹ rất yếu, cô cũng rất thương nó và cũng chiều chuộng nó, ở nhà chỉ có duy nhất ba nó là khó tính nhất!

Nó cảm thấy có điều gì không ổn ngay khi cô Tư ra mở cửa, mắt cô đỏ hoe như vừa mới khóc, còn vẻ mặt cô thì tỏ ra lo lắng hết sức. Không chần chờ gì, nó hỏi cô Tư ngay khi mới bước vào nhà:

Có chuyện gì vậy cô?

Cô Tư bật khóc!

Cô nói:

Ba con kêu con lên phòng ba! Mẹ với ba đợi con từ chiều đến giờ!

Trung hỏi lại lần nữa:

Nhưng mà có chuyện gì vậy cô?

Cô Tư vẫn khóc, cô đáp một cách lo lắng:

Thì chuyện của con đó, ba con vừa mới biết trưa nay, khi ba vào phòng con tìm vài tờ báo.!

Ba với mẹ con cãi nhau dữ lắm, con lên phòng nói chuyện với ba đi!

Tim Trung đập thật nhanh khi nghe được những lời nói của cô Tư, nó nghĩ chẳng lẽ ba đã biết nó là Gay rồi, nhưng làm sao ba biết được? Dù sao đi nữa thì nó vẫn phải lên phòng gặp ba.

Nó từ từ bước vào nhà và đi về phía cầu thang, nhưng trước khi bước lên cầu thang cô Tư đã kêu nó lại rồi nói thêm vài lời với một vẻ lo âu đáng sợ:

Con nhớ nói khéo với ba nha!... Nhớ coi chừng mẹ con, cô sợ…

Nói đến đây cô khóc lớn hơn làm nó cảm thấy có điều gì đó rất nghiêm trọng mà cô Tư đã không nói rõ ràng với nó. Cô cố gắng thốt lên những lời cuối:

Cô sợ mẹ con chịu không nổi…đừng để mẹ kích động quá!

Mặt nó xanh lại vì những lời nói của cô, từ trước đến giờ mặc dù mẹ nó hơi yếu nhưng không đến nỗi nào, không biết sao cô Tư lại lo lắng như thế? Nó cảm thấy bối rối, cố gắng trấn tĩnh, lấy hết can đảm bước lên phòng ba. Khi đứng trước phòng ba, nó gõ cửa. Phải một lát sau nó mới nghe được tiếng trả lời:

Mày vào đi!

Trung mở cửa bước vào, nó thấy mẹ ngồi trên giường cách ba một khoảng khá xa, hai mắt mẹ long lanh lấp lánh những giọt nước mắt trong suốt, mắt mẹ đỏ hoe như đã khóc lâu lắm rồi.

Khi gặp nó ánh mắt mẹ nhìn nó với vẻ trìu mến và những giọt nước mắt bắt đầu chảy liên tục trên hai má! Còn mặt ba nó thì đỏ lại, ba nhìn nó với vẻ tức tối và căm phẫn, ông lên tiếng:

Mày xem tờ giấy ở trên bàn rồi giải thích cho tao nghe!

Nó hướng về cái bàn nhỏ và thấy mảnh giấy mà Hùng đã viết cho nó cách đây một tháng, tim nó bỗng đập loạn xạ, mặt nó tái mét! Chưa bao giờ nó cảm thấy lo sợ và hồi hộp như lúc này!

Thế là không còn nghi ngờ gì nữa, ba nó đã biết tất cả vì đọc được mảnh giấy mà nó sơ ý không cất kỹ cùng với tâm trạng của nó bấy lâu nay thì không thể chối cãi gì! Trung biết đã đến lúc nó phải nói thật, đã đến lúc nó phải thừa nhận bản chất thật sự của nó, thật can đảm, nó nói với ba mà không cần xem mảnh giấy:

Dạ!...Đó là thư của bạn con!

Con nói thật với ba…con là Gay…con…

Trung chưa kịp nói hết thì ba nó đã thét lớn lên:

Thằng khốn nạn!...Thì ra mày là cái thứ đó…mày là giống biến thái!

Nó bật khóc trước những tiếng thét vừa rồi của ba, lúc này nó vô cùng hoảng sợ trước vẻ mặt giận giữ của ba, chưa bao giờ nó thấy ba giận giữ như lúc này, thật nhanh chóng, nó chạy đến ôm lấy mẹ, mẹ nó đang khóc nức nở và không thể thốt ra lời nào!

Sau những tiếng thét lớn vừa rồi ba nó đứng bật dậy, ông dùng hết sức để la thật to:

Tao không chứa chấp những thằng thú tính như mày!...Mày đi ra khỏi nhà tao ngay…mày đừng làm dơ bẩn nhà tao…

Mày ra đường mà sống với mấy cái thứ như mày!...mày đi cho khỏi mắt tao….

Trung khóc thật lớn khi nghe những lời vừa rồi, đó như là những nhát dao đâm thẳng vào tim nó, như những mũi tên phá vỡ lòng tự trọng của nó, nó ôm chặt mẹ khóc thật lớn, trong sự tức tối cực cùng nó nhìn thẳng vào mặt ba rồi nói lớn:

Là Gay thì có sao đâu?...Con vẫn sống tốt mà!

Ba nó giận tái mặt đi khi nghe nó trả lời, ông nhào lại nắm áo nó một cách thô bạo rồi hét thật lớn:

Mầy dám trả lời tao hả…

Hả…

Thằng mất dạy…thằng khốn nạn…tao đập chết mẹ mày cho rồi!

Ông vừa thét vừa tát những bạt tay thô bạo vào mặt nó, mẹ nó khóc thét lên, bà nhào đến kéo ông ra, cố hết sức cản ông lại vừa khóc bà vừa la to :

Ông ơi!...chết con ông ơi…!

Ông ơi ông..!

Chết con ông ơi...!

Ba nó dùng hết sức hất bà ra ngoài, sức của ông quá mạnh làm bà té nhào vào tủ gỗ gây ra một tiếng động kinh hoàng:

Ầm!

Bà bắt đầu thở gấp

Hịt! Hịt! Hịt! Hịt! Hịt!

Bà dùng tay ôm lấy ngực! Hai mắt lộ ra nhìn lên trần!

Ngay sau đó ba nó quây người lại, ông kinh ngạc nhìn vợ, tâm trí ông như bay mất!

Còn Trung thì ngưng khóc, tim nó như muốn ngừng đập! Nó quá hoảng hốt khi thấy mẹ trong hoàn cảnh ấy, Trung không còn cảm giác gì với mọi thứ xung quanh ngay cả những cái tát thô bạo vừa rồi cũng không còn làm nó đau! Hai mắt nó dần dần mờ lại, nó chỉ kịp kêu lên một tiếng, kéo dài, rồi ngất đi:

Mẹ……………………….!



Một khoảng thời gian trôi qua! Trung đang nằm trong bệnh viên, cô Tư mắt đỏ hoe, ngồi kế bên nó bà gọi nhỏ:

Trung!

Dậy ăn chút gì đi con.

Trung!

Dậy đi con!

Trung từ từ mở mắt ra, nó thấy ê ẩm cả người, mọi thứ xung quanh nó mờ mờ ảo ảo, nó cố gắng rặn ra từng lời:

Mẹ!

Mẹ ơi!

Nghe được những tiếng gọi của nó cô Tư bật khóc, gương mắt xanh xao hốc hác như đã thức trắng mấy hôm rồi, cô xúc động đến nỗi không nói nên lời!

Mắt Trung dần dần sáng lại, nó đã phân biệt được mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng, nó thấy nó đang nằm trong một căn buồn có hai cái giường, nhưng cái giường bên kia thì để trống, nó đang vô nước biển, những mũi kim làm tay nó nhức nhối, nó thấy cô Tư ngồi cạnh nó nước mắt đầm đìa, nó cố gắng ngồi dậy! Giọng yếu ớt, nó hỏi cô:

Mẹ con đâu rồi cô?

Mẹ con có sao không?

Sao con lại ở đây?

Cô Tư vẫn khóc nức nở, cô không nhìn thẳng vào mặt nó mà cứ cuối đầu xuống mà khóc. Cô trấn tĩnh, cô nói trong nghẹn ngào:

Mẹ con mất rồi!

Cô bật khóc thật lớn, cô chòm đến ôm lấy Trung, cô sợ nó xúc động quá làm liều!

Còn về phần Trung, nó như mất hết lý trí trước câu nói vừa rồi, mọi suy nghĩ bay mất khỏi đầu nó, nó không phân biệt được thời gian và không gian nữa, nó không khóc, nó ngồi ngơ ra như một cái xác, không động đậy, không bày tỏ cảm xúc!

Hai mắt nó từ từ lấp lánh những giọt nước, rồi nó khóc, nó khóc từ từ, mắt nó nhìn thẳng xuống, thật bình tỉnh nó hỏi cô, giọng yếu ớt một cách đáng thương:

Sao mẹ con mất vậy cô?

Cô Tư cố gắng trấn tĩnh lần nữa, cố hết sức cô nói thật rõ ràng:

Cô kể cho con nghe mọi chuyện, nhưng con phải giữ bình tĩnh!

Trung không đáp, nó cứ ngồi ngơ ra, nó quá đau đến nỗi mất hết những cảm giác xung quanh, nó chỉ muốn ngồi yên!

Thấy nó không đến nỗi nào, cô Tư dùng khăn lau nước mắt rồi cô kể lại mọi chuyện cho nó nghe, bắt đầu từ cách đây ba năm, khi mẹ nó phát hiện bà mắc bệnh tim nan y không thể nào qua khỏi, bác sĩ nói bà chỉ có thể sống được ba bốn năm nữa thôi, rồi đến việc mẹ nó bảo cô Tư và ba nó phải giấu kín không để cho nó biết vì bà không muốn những năm tháng tươi đẹp nhất của đời nó trôi qua trong sự đau khổ lo âu.

Mặc dù mất hết cảm giác, nhưng Trung vẫn cố gắng lắng nghe từng lời từng chữ của cô, mắt nó cay xé, nước mắt chảy ròng ròng! Nhưng nó vẫn ngồi im bất động.

Tiếp sau đó cô Tư kể về cái đêm kinh khủng đó, khi nó ngất đi ba nó la lớn, ông chạy đến ôm mẹ nó vào lòng khóc thét lên, còn bà cũng muốn ngất đi trước cảnh tượng trước mắt nhưng bà cố gắng lấy điện thoại rồi gọi xe cấp cứu, nhưng đã không kịp nữa, mẹ nó mất ngay sau đó khi bà cố gắng hết sức để trăng trối những lời cuối:

Đừng đánh con ông ơi!

Đừng …..

Rồi bà ngừng thở khi chưa nói hết lời, ba nó khóc thét lên ôm chặt lấy mẹ nó mà nguyền rủa nó.

Khi kể đến đây cô Tư không thể kiềm chế được, cô ôm mặt bật khóc thê thảm, phải một lát sau cô mới có thể kể tiếp, giọng cô bị đứt đoạn trong cơn xúc động, lúc nức nở, lúc nghẹn ngào!

Rồi cô tiếp tục kể đến lúc xe cấp cứu đến, cô đưa nó vào bệnh viện vì thấy nó xanh xao, mặt nó tái mét còn thân nhiệt của nó thì lạnh như người chết, cả người nó cứng đơ. Mẹ nó cũng được đưa vào bệnh viện cấp cứu nhưng không có chút hi vọng nào. Sau đó ba nó đưa mẹ nó về làm đám tang, còn bác sĩ giữ nó lại vì nói nó bị xúc động quá, với lại ba nó đánh nó quá mạnh tay đến nỗi nó có vài chỗ tụ máu bằm trên người. Nó đã ngủ thiếp đi được hai ngày ba đêm rồi, tối nay cô sẽ đưa nó về để dự đám tang mẹ vì sáng mai phải chôn mẹ nó rồi!

Nó vẫn trơ người ra ngồi khóc, nó nghĩ ước chi nó đừng tỉnh lại, sao nó không được đi theo mẹ nó?... Rồi khi không còn mẹ thì nó sẽ sống ra sao đây?... Bây giờ nó cũng không thiết sống nữa. Nhưng dù sao đi nữa nó phải về gặp mẹ nó, nó nói trong nghẹn ngào:

Con muốn gặp mẹ…cô dẫn con về gặp mẹ đi

Cô đáp:

Ừ! Bây giờ cũng 9 giờ tối rồi, con cố gắng ngồi dậy thay đồ, rồi cô dẫn con về gặp mẹ lần cuối!

Sau khi cô Tư nhờ y tá vào tháo kim cho nó, nó ngồi dậy thay bộ đồ mà cô đã chuẩn bị sẵn cho nó, rồi cùng cô đón Taxi về nhà! Trông nó như một người mất hồn!

Rồi nó cũng về đến nhà, lá cờ tang trước hẻm đập vào mắt nó, mặt dù nó đã biết từ trước nhưng nó vẫn cảm thấy đau hết sức, nó chạy ngay vào nhà rồi phóng thật nhanh đến quan tài mẹ nó, mặc kệ những người xung quanh đang chăm chú nhìn nó, mặc kệ người ta nhào đến ngăn nó lại, nhưng nó vẫn nhào đến, nó khóc thét lên, nó dùng hết sức la lối, nó không còn bình tĩnh nữa, bất chấp tất cả nó chỉ muốn đánh thức mẹ nó dậy!

Bốn năm người nhào đến cản nó lại, cô Tư hoảng hốt ôm lấy nó, cô vừa khóc vừa la lên:

Bình tĩnh lại Trung ơi!

Bình tĩnh lại đi Trung!

Cảnh tượng đó làm những người xung quanh òa khóc lên nức nở, mọi tiếng xì xào trước đó bỗng im lại, thay vào đó là tiếng khóc nức nở thương tiếc, cho dù là người cứng cỏi đến đâu cũng khó có thể kìm chế trong lúc này!

Về phần Trung, vì đã kiệt sức trước sự ngăn cản của những người xung quanh với lại những thương tích trên người nó vẫn chưa lành hẳn, nó không nhào đến nữa, nó quỳ xuống đất khóc thét thật lớn, nó dóc sức la lớn:

Mẹ ơi!...

Mẹ ơi!...

Mẹ ơi mẹ!...

Cô Tư đeo tang cho nó, suốt cả đêm nó ngồi khóc kế bên quan tài mẹ nó, nó không thiết chú ý đến gia đình bên nội hay ngoại nó, nó không thèm để ý đến những ánh mắt cứ soi mó nhìn nó, những ngón tay chỉ trỏ vào nó, những cái lắc đầu chắc lưỡi khinh bỉ nó, Trung chỉ biết có mẹ, nỗi đau mất mẹ khiến nó mất hết mọi cảm giác!… Nó chỉ biết khóc!...Nó cảm thấy đau quá!... Cái đau bên trong tận sương tủy… tim nó cũng đau nhói…rồi nó ngất đi!

Trời sắp sáng, cô Tư đánh thức nó dậy để đưa mẹ nó đi chôn, nó cảm thấy mệt mỏi trong người, mắt nó thật hốc hác, hai tròng mắt lộ rõ những đường cong đỏ tươi, rồi mắt nó cay xè, nó lại khóc!

Ngay khi thấy người ta chuẩn bị đem quan tài mẹ nó chôn xuống cái hố đã đào sẵn, nó nhào đến nhanh đến nỗi không ai kịp ngăn nó lại, nó vừa chạy vừa gào thét, nó chồm đến ôm lấy quan tài mẹ nó, trong nỗi đau cùng cực, nó dốc hết sức thét thật lớn:

Mẹ ơi!... Cho con đi với!...

Mẹ ơi!... Mẹ đừng bỏ con!...

Mẹ ơi!...

Mẹ ơi mẹ!…

Người ta xúm lại kéo nó ra, nó vẫn gào thét thật lớn, nó đâm ra hoảng loạn khi thấy người ta lắp đất chôn quan tài của mẹ nó! Nó té xuống đất, tay nó bấu lấy từng nấm đất xung quang, nó dùng hết sức càu xé đất, vẫn thét lớn, nước mắt nó chảy như mưa!

Thấy không ổn cô Tư cùng mọi người lôi nó vào xe, họ chở nó về nhà cho nó nằm nghĩ, nó chống cự quyết liệt, khóc lóc và la hét suốt trên đoạn đường về nhà, rồi vì quá mệt nó lại ngất đi lần nữa!

Khi trời thì đã tối đen,Trung tỉnh dậy, nó thấy mọi người đang ở xung quanh, nó nằm trên cái ghế ở phòng khách, cô Tư đang ngồi kế bên nó, tay cô đang vuốt ve nó, mắt cô đã đỏ đến mức không tưởng tượng được, nó thấy ba nó đi đến gần, mặt ông trông hốc hác hẳn đi, hai mắt ông cũng đỏ hoe, đôi mắt ông nhìn nó với vẻ căm ghét và thù hận, trước mặt mọi người ông nói, nhưng giọng trầm lắng:

Đám tang mẹ mày xong rồi! Mày lên dọn đồ ra khỏi nhà tao! Tao không muốn thấy mặt mày nữa.

Cô Tư òa khóc khi nghe ba nó vừa dứt lời, cô la lên:

Mày để cho nó yên!

Mày muốn giết nó chết hả?

Trung chợt tỉnh lại, nó chòm người dậy, nó nhìn ba nó với vẻ căm phẫn, chính ông đã hại mẹ nó, chính ông là thủ phạm, trong lòng nó sôi sục, nó cảm thấy hận ba nó vô cùng, nó cũng không muốn gặp mặt ba nữa, nó quay người đi lên lầu soạn quần áo bỏ vào một cái giỏ sách rồi nhanh chóng ra đi mặc kệ cho cô Tư và mọi người ra sức ngăn cản, nó vừa khóc vừa đi trong đêm, bầu trời đã tối ôm, nó không biết rồi sẽ đi về đâu, nhưng nó cứ đi!

Chương V: Vào đời!


Hai ngày sau, Trung đang ở một Ngôi nhà nhỏ gần trung tâm thành phố, đây là nhà của anh Nguyên người yêu trước đây của Dũng, Nguyên rất thích nó và từng ngỏ lời muốn đến với nó nhưng nó đã từ chối, thật trớ trêu thay giờ đây nó phải vào ở nhờ nhà người ta.

Trong khi sức khỏe của nó vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nỗi đau mất một nửa trái tim chưa nguôi ngoai thì ngay sau đó nó lại phải đối mặt với một sự mất mát quá to lớn, đó là bi kịch tàn nhẫn nhất xảy ra cho nó từ trước đến nay, bây giờ tâm trạng của nó còn rất đau khổ, nó không thiết ăn uống gì mặc cho Dũng cứ nài nỉ mãi, nó không nở một nụ cười nào mặc dù Dũng kể cho nó biết bao nhiêu chuyện vui vì bây giờ nó cũng không thiết sống nữa!

Mày làm ơn đi Trung! Tao thấy mày như vậy tao cũng buồn theo mày!

Dũng rất cảm thông trước hoàn cảnh của Trung, nó cứ cố gắng an ủi Trung mong rằng sẽ giúp Trung nguôi ngoai phần nào. Từ buổi tối Trung điện thoại kêu nó rồi nói rõ cho nó biết mọi chuyện, nó cũng đâm ra hoảng, không ngờ chỉ mới vài ngày mà đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra cho người bạn thân của nó như thế! Nó dẫn Trung đến ở nhờ nhà Nguyên vài ngày vì Nguyên ở một mình không sợ phiền phức với lại nó biết Nguyên cũng rất thích Trung nên sẽ không từ chối.

Nó đã ngủ với Trung suốt hai đêm vừa rồi, ban ngày ngoài việc đi học thì nó luôn túc trực bên Trung, vì nó biết rằng sự có mặt của nó lúc này là tối cần thiết nhưng đêm nay nó phải về vì ba mẹ nó đã bắt đầu khó chịu trước sự vắng mặt liên khúc của nó, với lại nó cũng không dám kể cho ba mẹ nó biết là nó đi gặp Trung vì ba mẹ nó cũng đã biết Trung là Gay thông qua lời kể của những người hàng xóm gần nhà Trung.

Dũng nói với Trung thật khéo để Trung không phải buồn:

Tối nay tao phải về! Mày ở lại với ông Nguyên nha?

Trung nhìn nó với vẻ cảm kích!

Nếu mày có chuyện thì cứ về đi, không cần thường xuyên ở bên tao đâu! Tao biết ba mẹ mày cũng khó mà! Tao tự lo được!

Tao cảm ơn mày lắm, không có mày mấy hôm nay tao không biết tính sao!

Dũng đáp một cách khó chịu trước câu trả lời của Trung:

Tao là cái gì của mày?

Mày nói tự lo được sao mày không ăn uống gì hết? Mày cứ như thế này sao tao không lo được!

Trung bật khóc trước những lới nói chân thành của Dũng, nó thầm cảm ơn Dũng, nó cảm kích Dũng vô cùng!

Có thể đọc được suy nghĩ của nó nên Dũng đã vội nói mà không kịp để nó nói gì:

Khổ ghê! Lại khóc!

Bộ mày khóc chưa đã sao? Nhìn mày khóc tao không chịu nổi!

Mày đừng có áy náy, vì dù sao mày cũng là người trong mộng của tao hồi đó mà! Tao giúp được mày chuyện gì là tao vui lắm, tao chỉ có tiếc một điều là tao chưa được cùng mày luyện Ngọc Nữ Tâm kinh thôi!

Trung bật cười trước câu nói đùa vừa rồi! Đây là nụ cười đâu tiên của nó kể từ khi mẹ nó mất, nó cảm thấy an ủi rất nhiều vì bên cạnh nó luôn có một người bạn thân! Nó không muốn Dũng sớm về nhà để không bị gia đình la, nó nói:

Mày về đi, cũng hơn 9 giờ tối rồi, không thôi ba mẹ mày la đó! Ngày mai nhớ qua chơi với tao nha!

Dũng cũng vui vẻ khi thấy Trung cười, bây giờ nó yên tâm vể rồi, nó ngồi chơi với Trung một lát đến khi Nguyên đi mua đồ vể rồi nó cũng cáo biệt Trung, nó nhờ Nguyên trông chừng hộ Trung đến sáng mai nó sẽ qua sớm!

Trung cảm thấy một nỗi cô đơn khó tả khi Dũng về mất, những nỗi buồn trong lòng Trung dâng lên mạnh mẽ, nó ước chi nó có thể ở bên cạnh Dũng mãi, bây giờ nó không biết phải làm gì, nó chỉ biết sống ngày nào hay ngày đó!

Anh Nguyên nhìn nó với một vẻ ham muốn kì lạ, nó thấy anh Nguyên rất vui mừng khi nghe Dũng nói phải về nhà tối nay, nó cảm thấy người đàng ông kia có âm mưu gì đó rất mờ ám!

Nguyên năm nay ba mươi lăm có một thân hình mập mạp nhưng khá lùn, anh làm quản lý ở một phân xưởng lớn, anh để một bộ ria mép nhìn rất ư đàn ông nhưng cũng chính vì thế mà trông anh rất giống những tên dê xòm. Trung nhớ cách đây một năm, khi Dũng khoe với nó đã cập bồ với Nguyên rồi Dũng dẫn nó đi gặp Nguyên, sau đó vài tháng Nguyên chia tay với Dũng và ngỏ lời muốn đến với nó, Nguyên nói Nguyên quen với Dũng chỉ để được gần gũi nó! Xem ra nó chính là nguyên nhân phá hoại hạnh phúc của Dũng rồi còn gì!

Nó cùng Nguyên coi ti vi đến khoảng 11 giờ sau đó nó cảm thấy buồn ngủ quá nên ngủ thiếp đi! Còn về phần Nguyên, hắn cứ nhìn Trung một cách thèm muốn, hắn để ý Trung từ nãy giờ nhưng Trung không để ý, những suy nghĩ dâm đãng nổi lên trong đầu hắn, hắn đã cố gắng nhẫn nhịn mấy hôm nay vì sự có mặt của Dũng, nhưng đêm nay sẽ là một cơ hội tốt cho hắn ra tay.

Hắn tắt ti vi rồi mở đèn ngủ mờ mờ, hắn tiến gần đến Trung như một con cáo già đang chuẩn bị vồ một con cừu non, hắn nhìn vào khuôn mặt điển trai của Trung với vẻ thèm thuồng, hắn dùng tay sờ nhẹ vào làn da trắng trẻo của Trung và rồi hắn nhanh chóng cởi hết đồ ra!

Dục vọng trong người hắn nổi lên mãnh liệt, hắn đang trong cơn đói khát cùng cực, hắn trần truồng nằm kế bên Trung rồi dùng răng cắn nhẹ vào đôi môi mỏng đỏ tươi của Trung, không chần chừ gì nữa, hắn đè Trung ra để thực hiện dục vọng của hắn nhưng bất chợt Trung giật mình dậy rồi la lớn:

Anh làm gì vậy!

Buông em ra, anh làm gì vậy hả?

Hắn vẫn bình tĩnh, nằm đè lên người Trung, nở một nụ cười nham nhở, hắn thì thầm:

Cho anh đêm nay đi em!

Anh yêu em lắm em có biết không? Anh cho em ăn ở mấy hôm nay, đến lúc em phải trả ơn cho anh chứ!

Hắn không cần biết Trung có đồng ý không, hắn vội va cởi đồ Trung ra!

Trung chống cự quyết liệt rồi khóc thét lên:

Buông em ra! …Anh muốn bao nhiêu tiền em gửi lại cho anh!

Em không muốn làm chuyện này, nếu anh còn tiếp tục em sẽ la lớn lên đó!

Hắn tát vào mặt Trung một cái, nhìn Trung một cách khó chịu rồi nạt:

Mày câm miệng lại, đúng là đồ không biết điều, mày mà la lên là tao bẻ răng mày!

Trung chỉ còn biết năm yên mà khóc, thật không ngờ một người luôn ra vẻ lịch lãm, luôn tỏ ra nhân từ lại là hạng người như thế, bây giờ nó đã thấy rõ bản chất bên trong của một tên thú tính! Nó biết hắn không tốt lành gì với nó cả, hắn làm tất cả chỉ để thỏa mãn những dục vọng thú tính của hắn!

Thấy Trung năm im không chống cự nữa hắn tỏ ra thích thú, hắn nhanh chóng cởi hết đồ của Trung ra rồi bắt đầu lao vào cơn vật vã, mặc cho Trung tha hồ khóc, mặc cho Trung đáng thương như thế!

Nó đã quá mệt mỏi nên cũng không muốn chống cự nữa, với lại có chống cự thì hắn cũng có ít gì, trong đêm hôm khuya khoắt này thì biết gọi ai cứu giúp? Phó mặc cho số phận, nó cứ nằm im mà khóc, mặc cho tên dâm đãng kia làm nhục nó!

Sáng hôm sau hắn dậy rất sớm, chỉ mới 6 giờ 30 là hắn đã ra khỏi nhà đi làm, khi đi hắn quên khóa chốt lại nên chỉ một lát sau Dũng có thể vào nhà dễ dàng, nó bất ngờ khi thấy quần áo của Trung vung vãi trên niệm, Trung vẫn còn ngủ nhưng không mặc quần áo, nó hầu như đã biết chuyện gì xảy ra, nó lại gần Trung rồi gọi Trung dậy hỏi cho ra mọi chuyện!

Trung ơi! Dậy đi mày!

Trung giật mình dậy khi nghe tiếng gọi của Dũng, vừa thấy Dũng nó đã ôm chặt lấy Dũng rồi khóc nức nở, nó nói trong nghẹn ngào:

Dũng ơi! Mày dẫn tao đi chổ khác ở đi, tao không muốn ở đây nữa!

Dũng muốn khóc theo nó, Dũng tức tối hỏi:

Có phài ông Nguyên ổng làm gì mày hong?

Thấy Trung chỉ khóc mà không nói, nhưng mọi thứ xung quanh đã là câu trả lời quá rõ ràng, nó tức tối nói:

Thằng cha khốn nạn! Tao đã biết ổng không tốt lành gì nhưng tao không ngờ ổng lại dâm tặc đến vậy!

Tao mà gặp lại ổng là tao chửi vào cái mặt chó của ổng, mày đang gặp chuyện buồn mà ổng còn làm mày như vậy, tao nhất quyết không bỏ qua đâu!

Dũng quay qua an ủi nó với giọng điệu chia sẻ:

Mày đừng buồn nữa, để tao tìm chỗ khác cho mày ở đỡ. Tất cả chỉ tại tao, đã đưa mày đến cho thú dữ ăn thịt!

Mày dậy mặc đồ vô rồi tao chở mày dọn đi chỗ khác. Đừng khóc nữa!

Rồi cả ngày hôm đó Dũng bỏ học đề tìm chỗ ở tạm thời cho Trung, Dũng gọi hết người này đến người khác rồi Dũng chợt nhớ đến Quân, một người rất lịch sự và cũng rất yêu thích Trung, thế là Dũng gọi cho Quân nói rõ mọi chuyện, Dũng xin lỗi vì đã trêu đùa Quân lần trước và mong muốn Quân giúp đỡ Trung, Dũng cũng không hi vong gì cho lắm nhưng thật bất ngờ khi Quân hứa là sẽ giúp đỡ Trung, Quân kêu Dũng dẫn Trung đến quán ca phê mấy hôm trước đợi, tối nay khi đi làm về Quân sẽ ghé!

Thế là giờ hẹn cũng gần đến, Trung không biết rồi đây mình sẽ ra sao? Không biết Quân có phải là người giống như Nguyên không? Nó không muốn phải rơi vào cảnh nhục nhã lần nữa!

Quân bước vội vào quán và tỏ ra hết sức lo lắng, Quân đến ngay bàn và hỏi thăm Trung ngay khi vừa ngồi vào ghế:

Em có sao không?

Em đừng quá đau buồn! Mọi chuyện dù gì cũng đã xảy ra! Anh sẽ giúp đỡ em vượt qua lúc này!

Trung cảm ơn Quân, gương mặt buồn rầu hốc hác của nó trông thật đáng thương, mắt của nó đã đỏ lại vì khóc quá nhiều, Quân nhìn Trung mà thương cảm và xót xa hết sức!

Để tránh đi không khí ảm đạm! Dũng cất lời nói :

Anh giúp Trung dùm em, tội nghiệp nó!

Em thì không thể đưa nó về nhà, trong người nó chỉ có chưa đến một triệu nên không biết mướn nhà ở đâu! Còn em thì cũng không có nhiều tiền để cho nó mượn

Quân nhanh chóng đáp lại:

Em cứ yên tâm, anh sẽ dẫn Trung về nhà anh ở đỡ một vài hôm rồi anh sẽ tìm nhà mướn cho Trung!

Quân nhìn vào Trung rồi nói, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng:

Anh rất vui có thể giúp được em trong lúc khó khăn này, em đừng ngại gì hết, nếu em có cần gì thì nhớ nói với anh!

Sau đó Quân dặn dò Trung nhiều điều quan trọng khi về nhà Quân để tránh cho vợ Quân nghi ngờ, Trung phải nhận là em trai của một người bạn thân do bận công việc phải đi xa nên nhờ Quân trong hộ mấy bữa!

Trung cảm thấy nó làm phiền Quân khi nghe kể nhà Quân có vợ, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại nếu Trung không nhận lời thì biết ở đâu đây!

Không có gì để bàn tính nữa Dũng giao Trung lại cho Quân rồi đi về mặc dù nó vẫn không yên tâm cho lắm, nhưng vì nó đã đi cả ngày hôm nay rồi, nếu tối nay nó không về sớm chắc chắn sẽ có chuyện lớn!

Quân chở Trung về nhà mình, trong lòng anh cảm thấy hạnh phúc vì anh đã có một cơ hội rất tốt để gần gũi Trung, từ khi gặp Trung lần đầu tiên đến giờ anh vẫn không thể nào quên được những vẻ đáng yêu của Trung, tuy nhiên anh không có một suy nghĩ nào vượt quá giới hạn cả!

Khi về đến nhà Quân dẫn Trung đi vào nhà, vợ của Quân đang ngồi trên bộ ghế salong khá sang trọng đặt ở phòng khách, nếu xem kĩ vợ của Quân cũng khá xinh đẹp và còn rất trẻ, ngoại trừ khuôn mặt hơi khó chịu ra thì cô xem như hoàn hảo, vừa bước vào nhà Quân lên tiếng:

Anh mới về! Có một người bạn gởi anh đứa em của nó cho anh trông hộ vài ngày, vì nó không yên tâm để em của nó ở nhà một mình, với lại nhà mình cũng dư phòng…

Quân chưa kịp nói hết thì cô vợ đã đanh đá hỏi:

Anh đi đâu mới về vậy?

Giữ bình tĩnh, Quân đáp:

Anh nói em rồi anh đi họp ở công ty, có việc đột xuất!

Trung! Em vào đây chào chị đi!

Trung bước vào, nó đang rất hồi hợp vì cô vợ của Quân tỏ ra khó khăn quá, nó nói một cách nhã nhặn và lễ phép:

Em chào chị!

Cô vợ liếc nhìn Trung một hết sức khó chịu rồi bĩu môi, cô nói chua chát:

Mày đóng kịch cũng hay lắm! Chắc là thứ điếm đực đây mà!

Trung hết sức ngỡ ngàng trước những lời chua chát vừa rồi, nó đứng lặng thinh không biết chuyện gì đã xãy ra! Còn Quân thì tỏ ra hoảng hốt, mặt tái xanh lại, anh lớn tiếng nói:

Em bị điên hả Nga!

Cô vợ đỏ mặt, cô đứng lên nhìn vào mặt Quân rồi hét lớn lên:

Anh đừng có tưởng tôi không biết! Tôi biết nhiều hơn anh tưởng đó!

Anh nói đi họp ở công ty vậy mà nãy tôi điện lên công ty thì không có anh, cũng chẳng có cuộc họp nào cả!

Rồi tuần trước khi tôi đi vắng, anh đã dẫn thằng nào về nhà, có phải là thằng điếm này không? Rồi mấy hôm nay thằng nào cứ điện thoại cho anh? Chắc cũng là nó phải không?

Quân lên cơn điên tiết trước những lời nói của vợ:

Em nghĩ đi đâu vậy? Em bình tĩnh lại đi! Em đang xử sự như một người mất trí!

Vợ Quân thét lên:

Đúng! Tôi mất trí đấy, tôi mất trí nên tôi mới lấy anh, thứ bệnh hoạn, đi ăn nằm với tụi trai điếm!

Bây giờ có tôi ở đây mà ông còn dẫn thứ gớm giết ghiếc này về nhà, ông coi tôi ra cái gì!

Quân không kiềm chế được nữa, anh nhìn vỡ vẻ giận giữ hết sức, anh la lớn tranh cải với vợ:

Mày câm miệng lại! Mày đừng có ăn nói hồ đồ như thế!

Tao không hồ đồ! Có người thấy mày đi với Trai điếm, mày có gì chối cải! Tại sao mày nói dối tao rồi dẫn thằng điếm này về! Rõ ràng quá rồi còn gì! Tao biết mày bệnh hoạn từ lâu rồi nhưng tao không nói, không ngờ mày càng ngày càng làm quá!

Trung ngơ ngác trước những chuyện mà nó chứng kiến, có nằm mơ nó cũng không nghĩ đến phải rơi vô hoàn cảnh này, nó vừa niếm mùi nhục nhã mà người đàn ông dâm đãng gây ra rồi bây giờ nó phải niếm mùi nhục nhã từ người đàn bà đanh đá này!

Còn về phần Quân, không chịu nổi trước những lời sỉ nhục của vợ, anh nhào đến tát vào mặt vợ một bàn tay!

Vợ anh la hét lớn lên đến nỗi những người có mặt trong nhà đều chạy đến:

Trời ơi!... Mày dám đánh tao, nhờ ai mà mày có được ngày hôm nay!

Trời ơi trời!... Vì Trai mà mày đánh tao… tụi bây thật ghê tỏm…

Sau đó khóc ròng rã, vợ Quân quay mặt qua nhìn Trung rồi hét lớn:

Mày vừa lòng chưa thằng điếm kia, mày vui lắm phải không!

Mày đi phá gia can nhà tao, mày là thứ chó chết, là thằng thú tính…Tao ước gì cái lũ mọi rợ như tụi mày chết hết cho rồi!...

Trung bật khóc trước những lời sỉ nhục, nó cảm thấy nhục nhã vô cùng khi những ánh xunh quanh nhìn chằm chằm vào nó! Nó chưa bao giờ thấy nhục như lúc này, nó uất ức đến nỗi không thốt ra được lời nào, không thể chịu được nữa, nó chạy nhào đi bỏ lại sau tiếng la hét xỉ vả của vợ Quân!

Nó lang thang ngoài đường, vừa đi vừa khóc, nó không biết phài đi đâu? Nhưng nó cứ đi! Nó đi mãi đi mãi đến lúc xe cộ trở nên vắng vẻ, rồi trời đổ mưa thật lớn, vừa lội dưới mưa nó vừa khóc thảm thiết!

Vì kiệt sức và quá mệt mỏi nó dừng chân ở một trạm chờ xe buýt, ngoài trời mưa vẫn còn rơi, đường phố thì vắng tanh, có lẽ cũng đã khuya lắm rồi! Cái lạnh xâm chiếm thân thể nó, nó rung lên cầm cập nhưng cái lạnh bên trong tim nó càng dữ dội hơn! Nó lại khóc, những giọt nước mắt hòa vào những giọt nước mưa đang rồi rơi từ từ xuống má nó, nó bỗng thấy nhớ mẹ, sự mất mát của mẹ bỗng trào dâng lên mãnh liệt khiến nó đau lòng hết sức, rồi nó nhớ Hùng, nhớ cô Tư, nhớ Dũng, mọi thứ xung quanh từ từ tối sầm lại, nó ngất đi!

hết chương V
Về Đầu Trang Go down
 
Chương IV: Bi kịch
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Cho thuê dù tròn dù bạt tổ chức sự kiện Cho thuê dù bạt kích thước lớn từ 20m Bán và cho thuê dù bạt đủ loại May dù bạt Dù tròn bằng bạt Bán dù bạt Dù tròn đủ kích cỡ Sản xuất dù chedù trò may theo đơn đặt hàng Cung cấp các loại dù bạt hội nghị hội thảo
» Cho thuê dù tròn dù bạt tổ chức sự kiện Cho thuê dù bạt kích thước lớn từ 20m Bán và cho thuê dù bạt đủ loại May dù bạt Dù tròn bằng bạt Bán dù bạt Dù tròn đủ kích cỡ Sản xuất dù chedù trò may theo đơn đặt hàng Cung cấp các loại dù bạt hội nghị hội thảo
» pha le chuong hai
» Trà Hoa Nữ ( Chương Tử Di)
» Chương II: Cuộc gặp gỡ thú vị.

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
-=- Kim Tự Tháp - Be Yourself -=- :: Giải Trí :: Kho Truyện (no sex)-
Chuyển đến 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất