Gửi anh.
Vậy là 4 ngày trôi qua, đây quả là những khoảng thời gian em đắm chìm vào trong cảm xúc, vào trong những nỗi buồn, ghi nhớ về những lời nói của anh qua những dòng chat đầu tiên. Anh ơi, khi viết những dòng này em ko biết phải viết từ đâu, viết vì cái gì và sẽ như thế nào nữa
Sao mỗi lần nghĩ đến anh, lòng em lại quặn đau, đau ko phải do nỗi đau thể xác, mà cái đau của em là nỗi đau của vết cắt trái tim nó xuất phát từ tận đáy lòng
Anh, những lời nói của anh nó không vồ vập, không gấp gáp, nó chỉ là những lời hỏi xã giao nhưng sao em cảm thấy nó ấm áp quá,4 ngày trôi qua để trong em những suy nghĩ về anh, Em cảm thấy em quá bé nhỏ, quá tầm thường khi đối diện với anh, hằng ngày em vẫn lên mạng, vẫn online,không phải vì 1 lý do gì cả, chỉ có 1 điều đơn giản là được nhìn thấy nick của anh sáng mà thôi.
Anh ơi, những người như em chắc không có lựa chọn, em quá tầm thường, không có gì hết, không đẹp, không giàu, không có tài . Nhưng anh ngược lại, anh là người quá đáng yêu, trong mắt em anh là người quá hoàn hảo.Em thấy hận ông trời, hận vì sao tạo hóa ban ra em mà lại ko cho em đúng như bản chất của em. Em luôn phải sống giả tạo, cố gắng để trong mắt mọi người em là một người đàn ông đích thực, là một người thầy mẫu mực. cuộc đời còn dài quá, nhiều khi em muốn kết thúc thật nhanh để ko phải sống trong sự suy nghĩ dằn vặt vì bản thân nữa. Còn dài quá,mới 26 tuổi đầu, vẫn phải sống, vẫn phải suy nghĩ, vẫn phải giả tạo, vẫn phải nói cười trong khi lòng tan nát, mọi người xung quanh đâu biết cứ tưởng em cười là vui có ai đâu hay tim em tan nát suốt cuộc đời. Em biết phải lựa chọn sao đây. Trái tim em cần đc che chở chứ nó ko thể che chở đc người nào đâu anh.