Yêu lắm chứ! Nên lòng đau lắm chứ!
Nhìn em buồn mà chẳng thốt nên câu
Nhìn em khóc mà lòng dạ u sầu
Không an ủi được một câu trọn vẹn
Nếu có thể anh mong em hãy trách
Để anh hay lòng em vẫn có anh
Nếu có thể xin em hãy sẻ chia
Anh đâu chỉ yêu nụ cười, êm ả ...
Anh yêu em, yêu lắm, rất nhiều mà
Cả niềm vui, cả nỗi buồn, tất cả
Đâu pảhi yêu mà xem như xa lạ
Quan tâm nhiều, nhớ lắm đó, biết không?
Khi em buồn hãy cứ khóc thoả lòng
Đừng thấy anh mà nở cười gượng gạo
Nhìn em rơi, lệ buồn, tay cố gạt
Anh thấy lòng như xát muối, thấy không?
Em có buồn đừng cố giấu trong lòng
Nói anh đi, dẫu rằng anh không thể
Làm em vui như chuyện chưa như thể
Nhưng sẽ buồn, sẽ rơi lệ cùng em!
Đôi vai anh dẫu chẳng thể rộng thêm
Lời nói anh dẫu không mềm, không ngọt
Tiếng nói anh dẫu không như chim hót
Nhưng lòng anh sẽ chia sớt nỗi buồn!
Và thân anh dẫu vẫn gầy, vẫn guộc
Nụ cười anh cũng chẳng thuốc tiên thần
Đôi mắt anh cũng chẳng sáng như ưng
Nhưng tay anh, vô chừng, như rộng lắm!
Anh yêu em từ con tim sâu thẳm
Đâu phải vì chìm đắm bởi sắc nhan
Đâu phải vì nét đẹp quá ngỡ ngàng
Mà nhớ nhung đến xốn xang như thế!
Hiểu không em? Đừng tránh anh, rơi lệ
Khóc một mình như thế sẽ buồn hơn
Đừng gượng cười mà sầu muộn dâng lên
Hãy để anh được bên em, người nhé!